Ngoài 30 tuổi nhưng cả Hùng và My cao chưa đầy 1,2 m. Họ dùng xe đạp trẻ em và đứng trên ghế mới nấu ăn được.

Trong căn bếp nhỏ, Diễm My bắc ghế để với tới bếp và chậu rửa, tất bật chuẩn bị bữa tối. Lát sau, Hùng bước vào cửa, người đẫm mồ hôi sau buổi đá bóng với học viên của trung tâm nơi anh dạy. Đôi tay nhỏ của anh xách nồi cơm điện to mà chân đi lảo đảo như không vững. Quanh chiếc bàn bệt ở giữa nhà, anh gắp thức ăn cho My. Cùng những người bạn khác, họ cười nói ríu rít như một gia đình tí hon trong những câu chuyện cổ tích.

Hùng và Diễm My sống chung trong ngôi nhà thuê với 3 người bạn, dự định cuối năm nay sẽ cưới. Ảnh: Hoài Nam.

Hùng và Diễm My sống chung trong ngôi nhà thuê với 3 người bạn, dự định cuối năm nay sẽ cưới. Ảnh: Hoài Nam.

Nguyễn Văn Hùng (31 tuổi) sinh ra ở Nam Đàn, Nghệ An. Thấy anh nhỏ bé so với các bạn, bố mẹ đưa anh đi khám mới biết con bị bệnh lùn tuyến yên vì thiếu hoóc môn tăng trưởng. Không còn cách nào, họ đành  chấp nhận rằng anh mãi chỉ dừng lại ở chiều cao 1,17 m. Khi đó, anh mới 7 tuổi.

Vì cơ thể thấp bé, thời còn đi học, Hùng luôn bị bạn bè trêu chọc. Không ít lần anh bị các bạn bồng bế như đứa trẻ trên tay. Những lúc như vậy, anh ngồi co mình lại một góc và khóc, rồi giấu cả nhà vì sợ mọi người lo lắng.

Hết cấp 3, Hùng đi học Trung cấp Kỹ thuật tin học, rồi ra Trung tâm Nghị lực sống ở Hà Nội (trung tâm giáo dục cho người khuyết tật) học, và trở thành người quản lý đào tạo, giáo viên dạy công nghệ thông tin ở đây.

Thầy giáo Nguyễn Văn Hùng đang giảng bài cho học sinh tại trung tâm Nghị lực sống (Hà Nội) đầu tháng 5 vừa qua. Ảnh: Hoài Nam. 

Thầy giáo Nguyễn Văn Hùng (áo trắng) đang giảng bài cho học sinh tại trung tâm Nghị lực sống (Hà Nội) đầu tháng 5 vừa qua. Ảnh: Hoài Nam.

Ở Ninh Thuận xa xôi, cô gái Lê Thị Diễm My (30 tuổi), cũng mắc chứng bệnh như anh Hùng, đã trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu tiên thấy anh xuất hiện trên tivi nói về câu chuyện của mình. Khi đó, trong mắt cô, chàng trai bé xíu ấy  đầy nghị lực và tài giỏi. My chủ động liên hệ với anh, thổ lộ tình cảm nhưng anh từ chối.

Không nản lòng, My xin ra Hà Nội học nghề tại Trung tâm Nghị lực sống, nơi anh đang làm việc. Nhưng ở đây, Hùng vẫn luôn tránh mặt và hạn chế liên lạc với cô.

Nhớ nhà, bỡ ngỡ trước cuộc sống mới và tình cảm không thuận lợi, 3 ngày liên tục My uống bia. Trong cơn say, cô gọi cho anh nấc nghẹn ngào. Những người bạn khác đã nhờ anh hỏi thăm và động viên cô. Cơ duyên này khiến đôi trẻ gần nhau hơn.

Có lần, My phải đi khám bệnh. Nhiều ngày liên tiếp, anh đi xe đạp đưa My đi và chờ chở về rồi mới tất bật chạy đi làm. Lâu dần, Hùng nhận ra trái tim mình đã rung động. Từ đó họ gắn bó với nhau thực sự.

Tuy vậy, hình hài nhỏ bé khiến không ít lần họ rơi vào tình cảnh khó xử khi đi chơi bên nhau. Có lần buổi tối họ ra ngoài công viên để tâm sự. Thấy “hai đứa trẻ” ngồi sát nhau ở bờ hồ, một số người đi tập thể dục chạy lại nhắc nhở. Biết tuổi thật của đôi bạn, những người này không tin. Có người nói: “Các cháu lừa bác. Trẻ con lừa người lớn là không tốt đâu!”.

Vài lần đi rạp xem phim 18+, họ bị nhân viên rạp đề nghị cung cấp giấy tờ tùy thân để chứng minh tuổi, ra khỏi rạp lại nhận thêm những ánh mắt thiếu thiện cảm.

Mỗi khi lên phố đi bộ, thấy Hùng nắm tay bạn gái, những người xung quanh cười ầm ĩ vì tưởng họ là trẻ con. “Chúng tôi đã quen với ánh nhìn của người khác như vậy”, Hùng nói.

Giọng nói của cả hai đều nhỏ nhẹ như trẻ con nên không ít lần bị người ngoài nhầm lẫn. Có bận, My mua hàng trên mạng. Chủ cửa hàng nghe điện cứ nhắc đi nhắc lại: “Mẹ đâu con, cho cô gặp mẹ!”. Nghe cô bảo: “Em 30 tuổi rồi”, đầu dây bên kia ngập ngừng rồi xin lỗi.

Khi nấu nướng, My phải đứng trên ghế mới có thể với tới bếp và chậu rửa. Ảnh: Hoài Nam.

Khi nấu nướng, My phải đứng trên ghế mới có thể với tới bếp và chậu rửa. Cô hiện làm việc tại một công ty thuộc trung tâm Nghị lực sống. Ảnh: Hoài Nam.

Hiện tại, cả hai gia đình đều ủng hộ cho tình yêu này. Đôi bạn đã lên kế hoạch cho cuộc sống của mình, có thể cuối năm nay họ sẽ làm đám cưới, dù bệnh lùn tuyến yên khiến họ không thể có con. Hai người vẫn muốn gắn bó với công việc hiện tại, vì nó đem lại cho họ niềm vui trong cuộc sống.

“Ở đây, mọi người đều biết và ngưỡng mộ tình yêu của họ. Dù có thân hình nhỏ bé nhưng họ lại có nghị lực và tinh thần lạc quan để vượt qua mọi hoàn cảnh”, chị Ngô Thị Huyền Minh, Giám đốc Trung tâm Nghị lực sống cho biết.

Theo Hoài Nam – VN.Express